Thanh niên số đỏ được chị dâu cho địt, Bầu không khí quanh Văn Hựu Hạ dần trở nên u ám, Khâu Thanh bất giác ngừng thở. “Nhưng không chết được.” Anh nói, chậm rãi thở ra một hơi: “Có lẽ vì vẫn muốn gặp em.”.Nhưng trong hơn một ngàn ngày đêm ấy, mỗi hai tư giờ đều dài ra vì cô độc, như thể đã lãng phí cả nửa đời. Cậu cho rằng sự đau khổ ấy chỉ đến từ bản thân, song giờ mới lờ mờ nhận ra dường như Văn Hựu Hạ cũng vậy. “Thế sao anh không trở lại Đông Hà?” Khâu Thanh nói, không phân biệt được mình đang than thở hay tiếc nuối: “Anh trở về